Ngày xửa ngày xưa, có một chú Hươu chín màu rất đẹp, lông của chú có chín loại màu sắc, sừng của chú trắng như tuyết, hàng ngày chú sống bên dòng sông. Một hôm, khi đang kiếm ăn bên bờ sông, bỗng nhiên chú nhìn thấy có một người sắp chết đuối. Chú Hươu vội vàng nhảy xuống dòng sông và cứu sống người đó.
Người kia không biết làm cách nào để trả ơn cứu mạng của chú Hươu. Anh ta liền quỳ xuống khấu đầu lạy tạ chú Hươu chín màu và nói:
– Tính mạng của tôi bây giờ là do Hươu ban cho, tôi nguyện suốt đời làm nô bộc hầu hạ Hươu, nghe theo sự sai bảo của Hươu.
Chú Hươu trả lời rằng:
– Nếu anh thật sự muốn đền ơn tôi thì không nên nói với bất kỳ người nào là anh đã gặp tôi. Có một số người sẽ vì bộ lông này mà dùng mọi cách để giết hại tôi.
Người đó nghe xong thề rằng:
– Hươu là ân nhân cứu mạng tôi. Chú cứ yên tâm, tôi thể sẽ không bao giờ nói cho người khác biết rằng tôi đã gặp Hươu.
Vào buổi tối hôm đó, hoàng hậu ở một vương quốc nọ có một giấc mơ lạ. Trong mơ, hoàng hậu nhìn thấy một chú Hươu rất đẹp, lông có chín loại màu sắc, lại còn có chiếc sừng trắng như tuyết. Sau khi hoàng hậu tỉnh dậy, bà liền nói với quốc vương:
– Trong giấc mơ, thiếp có gặp một chú Hươu chín màu. Cặp sừng của nó chính là một vị thần dược có thể cải tử hoàn sinh. Còn bộ lông của Hươu chín màu, nếu dùng để may y phục sẽ chống được bách bệnh trên thế gian.
Để chiều lòng hoàng hậu, quốc vương đã dán cáo thị khắp nơi: “Nếu ai cung cấp thông tin để bắt được chú Hươu chín màu, người đó sẽ ban thưởng chức tước cùng rất nhiều vàng bạc, châu báu”.
Người được chú Hươu chín màu cứu mạng sau khi nghe được tin này đã quên ngay ơn cứu mạng của chú Hươu và lời thề của mình. Anh ta lập tức đến gặp quốc vương và nói về nơi ở của chú Hươu chín màu.
Sau khi biết được thông tin này, quốc vương liền tập hợp những người đi săn giỏi nhất tiến về phía dòng sông. Khi đó, chú Hươu chín màu đang nằm ngủ bên bờ sông. Khi chú tỉnh dậy thì đã bị những thợ săn của quốc vương bao vây. Chú Hươu chín màu không hề hoang mang, mà chạy đến phía trước quốc vương và nói:
– Quốc vương, xin ngài đừng bắn vội, tôi có lời muốn nói.
Quốc vương trả lời:
– Đằng nào thì ngươi cũng sắp chết rồi, ngươi còn gì muốn nói?
Chú Hươu chín màu liền hỏi:
– Tại sao các ngài biết tôi đang ở đây?
Quốc vương chỉ vào người bị rơi xuống nước đã được Hươu cứu và nói:
– Chính anh ta đã báo cho ta biết.
Chú Hươu chín màu ngẩng đầu nhìn, tức giận nói với quốc vương:
– Thưa quốc vương, hôm qua người đó gặp nạn sắp chết đuối dưới sông, tôi đã cứu mạng anh ta. Vậy mà hôm nay anh ta lại dẫn người đến bắt tôi. Tôi không ngờ loài người lại có kẻ không còn chút lương tâm nào, không hề coi trọng chữ tín như thế!
Quốc vương nghe xong, cảm thấy vô cùng băn khoăn, bèn lớn tiếng hỏi người bị rơi xuống nước đó:
– Nhà ngươi đã nhận được ân huệ của chú Hươu này, tại sao lại lấy oán báo ơn?
Người rơi xuống nước xấu hổ cúi rạp đầu. Sau đó quốc vương đã ban chiếu lệnh đến khắp nơi:
– Từ nay về sau, không ai được giết hại Hươu chín màu.
Sau khi tin tức được lan truyền, những chú Hươu ở khắp nơi đều đến kết bạn với chú Hươu chín màu, chúng sống bên nhau vui vẻ ở ven sông. Đất nước nọ cũng mưa thuận gió hòa, mùa vụ bội thu, muôn dân không gặp thiên tai bệnh tật, cuộc sống vô cùng mãn nguyện.